Tổng số bài gửi : 58 Được cảm ơn : 4 Tuổi : 34 Đến từ : Việt Nam Join date : 28/07/2010 Giới tính :
Tiêu đề: "Gặp tình cờ. Yêu cũng tình cờ". Kì 1: Tình cờ Sat Jul 31, 2010 10:23 pm
Dương Dương xốc ngược chiếc balo nhỏ lên vai. Trong đó là mọi thứ cô cần cho một cuộc dạo chơi ngắn trong ngày: thẻ ATM, tiền mặt, kem chống nắng, mũ, gương lược, một chai nước, hộp để kính và… một nải chuối.
5 giờ sáng.
Dương Dương xốc ngược chiếc balo nhỏ lên vai. Trong đó là mọi thứ cô cần cho một cuộc dạo chơi ngắn trong ngày: thẻ ATM, tiền mặt, kem chống nắng, mũ, gương lược, một chai nước, hộp để kính và… một nải chuối.
Ngắm nghía lại bản thân trong gương, cô mỉm cười hài lòng và bước ra khỏi phòng. (Mặc kệ tiếng càu nhàu của con nhỏ cùng phòng vừa bị lôi dậy để khóa cửa!)
5 giờ 10 phút.
Kí túc xá Ngoại ngữ vẫn còn say giấc!
Không khí tĩnh lặng khiến người ta cảm người ta cảm thấy yên bình một cách giản đơn! Cắm tai nghe vào điện thoại, cô lướt một vòng list nhạc và chọn ngẫu nhiên một bài hát không lời.
Khác với không khí trong Kí túc xá, đường ra đến cổng Đại học Quốc gia có sự biến đổi từ tĩnh sang động.
5 giờ 50 phút.
Cuối cùng thì Dương Dương cũng bước lên được toa cuối cùng của đoàn tàu sau những giờ phút chạy thộc mạng. Ngồi phịch xuống cái ghế gỗ mà chẳng buồn lau hay phủi qua bụi, cô thầm than thở về cái nóng đang bốc lên tận đầu. Một chị mang bầu ngồi ghế 38 nhìn cô cười: “Cái quạt này tuốc năng bị hỏng rồi em ạ, toa vắng lắm, em lên ghế trên mà ngồi tạm.”
Suy nghĩ kia lặp lại trong đầu cô một lần nữa: “Kể mà mình mua được vé ở toa chất lượng cao thì đỡ biết bao!!”
Người ta nói cấm có sai, khả năng thích ứng với cái sung sướng, tiện nghi của con người là bản năng, nhưng với cái khổ, vất vả đấy lại là kiếp nạn. Hai năm đại học, cô đã đi về Hải Phòng đều bằng toa ghế cứng của tàu, nhưng chưa hề thấy khổ một lần nào. Vậy mà chỉ một tháng chuyển sang khoa chất lượng cao, đã thấy điều kiện thường thật là tệ!
6 giờ.
Tàu chuyển bánh.
Tiếng bánh xe ma sát với đường ray cộng hưởng với tiếng xé gió chói đến tận óc.
Dương Dương bực bội ấn tăng volume nhạc, nhưng vẫn không sao át được tiếng tàu chạy, đành tắt luôn nhạc.
“Có lẽ tàu đã qua ga Gia Lâm”, cô đoán già đoán non, lại vừa thầm tự tán thưởng bản thân quả là may mắn vì trong hoàn cảnh chen chúc thế này, không ngờ vẫn có ghế mà ngủ!
Bất ngờ, đôi mắt cô ngừng lại ở một cậu con trai đang ngồi khép nép ở mé còn lại của băng ghế. Vội vàng thu chân xuống, Dương Dương trừng mắt nhìn anh với ánh mắt “Tại-sao-anh-lại-ở-đây?”.
Anh nhìn cô, ngớ người ra một lúc rồi xòe tấm vé xanh ra cho cô xem:
“Ghế anh ở đây mà!” – Anh cười trừ.
Phải mất một lúc lâu, dây thần kinh xấu hổ của cô mới kịp truyền thông tin, đã thế lại còn truyền thẳng đến da mặt luôn, khiến khuôn mặt cô cứ ửng đỏ, vô cùng đáng yêu!
“Em xin lỗi! Thật vô ý quá!” – Cô lí nhí. Đã chiếm chỗ người ta, lại còn hống hách lên giọng kiểu “Ta-đây-là-bà-chủ-nhà-trọ” thì làm sao không ngượng cho được!
“Không sao mà!” – Anh cười nhẹ khi nhìn thái độ ấp a ấp úng như gà mắc tóc của cô.
“Haiz, sao anh không lay em dậy chứ?” – Cô thở dài. Chỉ có mấy tiếng đồng hồ mà xảy ra bao nhiêu chuyện ngoài dự tính. Ví thử như ban nãy, là do cô quá mải mê tận hưởng không khí trong lành sáng sớm Hà Nội, kết quả là đã… lỡ xe bus và đành cắn răng nhìn đồng hồ tính tiền taxi nhích dần đến 80k mà lòng đầy đau khổ!
“Cũng chẳng phiền hà gì lắm! Vả lại anh thấy em đang ngủ ngon!” – Anh nói đơn giản.
Sau câu nói ấy, anh và cô đều im lặng. Có chủ đề nào để nói giữa hai người chưa từng quen nhau, ngoài giới thiệu về bản thân chứ? Dương Dương lại đặc biệt không thích những mối quan hệ chớp nhoáng không đầu không đuôi kiểu này!
Tự lấy cho bản thân một lý do vô cùng hợp lý rằng mình muốn ngắm cảnh qua cửa sổ phía bên kia, cô thầm đánh giá anh một lượt.
Về anh, nếu dùng từ đẹp trai, thì có lẽ chưa chưa hẳn! Nhưng không thể phủ nhận là anh có gương mặt sáng sủa, thông minh, cũng coi như là dễ nhìn. Đột ngột, anh quay sang. Cô giật mình, vội vàng chuyển hướng của mắt ra phía cảnh vật thật!
Anh lại cười, môi anh vẫn hơi mím lại, nhưng đôi mắt lại lấp lánh ngàn vạn tia sáng, khiến người ta có cảm giác thoải mái khi đối diện với anh.
“Sao em đi chơi một mình?” – Anh hỏi.
“Có thể là em đi với bạn, và bạn em đi vệ sinh lắm chứ?”
“Em không định nói bạn em lên giá đồ ngồi đấy chứ? Ghế bên cạnh là ghế của anh mà!” – Cô có cảm tưởng anh rất muốn phá lên cười, nhưng chắc hẳn phải cố gắng nín nhịn nhiều lắm.
Băng ghế đôi, vì sự biến mất một ai đó, mà trở nên trống vắng hơn hẳn.
Rốt cục thì Dương Dương cũng đã tự rút ra được trải nghiệm đầu tiên của cuộc hành trình: “Hóa ra sự xuất hiện của một người trong cuộc đời bạn và gây ấn tượng với trái tim bạn, thật sự quá đơn giản và thần tốc!”
Suy nghĩ ấy vừa nảy ra trong đầu đã bị cô phũ phàng bác bỏ. Cô vốn là người theo chủ nghĩa thực tế, ba thứ văn học lãng mạn, dù xem đến mờ cả mắt cũng không bao giờ tin sẽ gặp được nó ngoài đời!
“Vớ vẩn, chỉ là người qua đường thôi! Quan tâm làm chi?”, may thay, cô bạn Dương Dương của chúng ta có một năng khiếu đặc biệt là tự thuyết phục bản thân rất giỏi. Cô lặp đi lặp lại câu nói ấy trong đầu, và tự mỉm cười khích lệ bản thân rằng, chuyến đi thực sự còn chưa bắt đầu cơ mà!
7 giờ 30 phút.
Cha mẹ ơi!! Lẽ ra cô phải xuống từ ga Hải Dương cơ mà.
Sau những phút độc thoại nội tâm, cuối cùng Dương Dương cũng nhớ ra vấn đề của bản thân.
Đoàn tàu vẫn đang chạy. Không còn hi vọng gì nữa rồi!
7 giờ 45 phút.
Cuối cùng thì cô đành cắn răng xuống ga Phú Thái và vội vàng đi mua bù vé để qua cửa kiểm tra.
Lúc trên mặt bàn đã ngổn ngang toàn ly và cốc, hai đứa chúng nó chuyển sang nói chuyện về một vài thứ linh tinh, và cuối cùng là chỉ im lặng ngắm cảnh.
Tầng 2 quán kem có view khá đẹp, nhìn ra là cảnh đường phố đi lại thưa thớt. Dương Dương tiện tay cầm máy chụp vài kiểu. Lúc xem lại ảnh, tự nhiên cô sững người ra trong chốc lát. Uyên Uyên hỏi có chuyện gì, Dương Dương chỉ vào người con trai mặc chiếc áo xanh trên hai trong tấm những cô vừa chụp.
Uyên Uyên tự nhiên cũng hiểu ra ý Dương Dương là gì. Cô là kiểu người dễ dàng thông suốt suy nghĩ của người khác mà không cần họ nói nhiều. Lạ là, cô cũng cảm thấy bóng người này… khá quen. Dường như trong ngày hôm nay cô cũng gặp anh rồi, nhưng ảnh nhỏ quá, không sao đoán ra nổi!
Dương Dương thơ thẩn một lúc, rồi nhất quyết xóa cả hai tấm ảnh. Chẳng nên tự nhiên tương tư một người lạ, mà đến cả tên anh cô cũng chẳng biết, làm gì!
tku_trang
Học sinh cấp 2
Tổng số bài gửi : 212 Được cảm ơn : 7 Tuổi : 29 Đến từ : The land of wind Join date : 27/07/2010 Giới tính :
Tiêu đề: Re: "Gặp tình cờ. Yêu cũng tình cờ". Kì 1: Tình cờ Sat Jul 31, 2010 10:27 pm
èo èo đọc rùi hay đấy
"Gặp tình cờ. Yêu cũng tình cờ". Kì 1: Tình cờ
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.** Chia sẻ bài sưu tầm có ghi nguồn, là tôn trọng người viết.** Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.** Để tránh mất bài khi soạn thảo, tốt nhất nên chọn "Trả lời".
- Vui lòng đọc nội quy trước khi trả lời, hoặc post bài mới*** Nếu chèn smilies có vấn đề, ấn vào nút A/a bên phải, phía trên khung trả lời.